Vợ Tôi Mê Tân Nhạc
(Tŕnh bày: Văn Hường – Mỹ Châu)

Tân nhạc – Mỹ Châu

Ngồi buồn giận thay chồng con, vi đâu nợ duyên v́ lá lai, oái oăm làm sao, ngày với tối ăn no, rồi đi sáng đêm, em đây mắc công chờ cơm. Anh hổng đưa tiền lương, bởi anh thua hết trơn c̣n đâu, em chán chê chồng con làm sao, nên năm tháng sầu đau, nên năm tháng sầu đau, nên năm tháng sầu đau.


Vọng cổ - Văn Hường

Trong xóm của tôi từ cư xá Thanh B́nh chạy dài tới ngă ba cây Quéo, hễ nghe tiếng hát của ai cất lên eo éo là bà con họ biết ngay đó là tiếng ca của vợ Văn ......... Hường. Bà con nghĩ coi tôi th́ có tánh ham đá gà. Bữa nọ tôi nài được một con gà giống đem về nuôi, vừa đi khỏi nhà độ nửa buổi, khi trở về ḍm lại con gà mất tiêu, hỏi vợ tôi th́ nó nói, “Nhà bên kia có con gà trống gáy, bắt nước sôi bỏ vô rồi th́ hết gáy, rạng ngày mai đem xé phai ăn ngon lành.” Trời ơi, gà giống của tôi mà nó đành đi cắt cổ.

Việc lỡ rồi, tại vợ tôi nó tưởng mua gà về ăn thịt, chớ hổng phải nó muốn phá tôi, tôi tức muốn cành hông mà phải gượng làm vui, nh́n con vợ tôi nó ngồi nhai cánh gà rơm rớp mà tôi tức thôi muốn lộn gan lộn ruột lên đầu. Sợ ở nhà dằn không được tôi phang nó găy gị bất tử, tôi liền mở tủ lấy một mớ bạc rồi dông tuốt lên trường gà, nhất định kiếm ba mớ đặng mua con gà khác. Ai dè bị vợ tôi nó làm xui nên đá ba độ tôi thua luôn ba độ, vừa lết về tới nhà lại được nghe con vợ tôi nó hát nữa, “Có cô gái Đồ Long lắc bầu cua, lắc một cái ra lên con gà mái, thôi hết tiền, thua hết tiền.” Tôi nổi giận rượt nó từ B́nh Hoà chạy tuốt xuống Lăng Ông.
    Sáng Chủ Nhật nào nó cũng đi xem đại nhạc hội,
    Nghe người ta ca, khi về nhà nó cũng bắt chước nó ca,
    Nào é mam bô, nào ś lô róc, nào cha cha cha,
    Nó làm con nít lối xóm giựt ḿnh hết ngủ.
Thiên hạ họ ca sao tôi nghe êm tai như giọng oanh vàng thỏ thẻ, c̣n con vợ của tôi mỗi khi nó cất tiếng ca th́ tôi tưởng đâu tiếng của cọp ........... gầm. Ai mắc chứng bệnh đau tim mà nghe vợ tôi ca cũng dám từ trần. Đêm đó nó đi coi đại nhạc hội cho tới nửa đêm mới về, quần áo ướt loi ngoi, tôi mới hỏi nó, “Tại sao?” Nó mới trả lời rằng, “Em đang đi trên cầu Bông, té xuống sông ướt cái quần ny lông. Vô đi em, dù trời khuya anh nhớ đưa em về.” Trời ơi khuya lơ khuya lắc mà c̣n có tay nghĩa hiệp đưa về.

Vậy là hết nói rồi nghe em, mi phải biết rằng sách có câu, “Nam nữ thọ thọ bất tương thân.” Đàn bà đàng hoàng đứng đắn, đâu có đi bậy bạ cho tới lọt xuống sông. Rồi phải nhờ tay nghĩa hiệp lái honda, ôm eo ết, chạy cùng đường cùng sá. Thôi, thôi từ đây hết duyên hết nợ, ta với mi mỗi đứa một đường. Đi cho mau không tao sẽ sạch què gị, đi mau mau đừng nên đứng đây chần chờ, mày bây giờ đă hết thương ta, th́ cho mày đi lái honda.



Hết.