T́m Bạn Bốn Phương
(Tŕnh bày: Văn Hường)

    Ai có biết cho đời tôi trống trải,
    Thiên hạ người ta th́ vợ bảy, vợ ba.
    C̣n tôi, c̣n tôi cứ hủ hỉ với má nó ở nhà,
    Ăn cơm nguội, uống nước trà hoài cũng chán.
Vọng cổ

Bởi vậy cho nên qua một đêm dài nằm gác tay lên trán, tôi cương quyết phải làm sao t́m nơi kết bạn tâm ......... t́nh. Nhưng vợ của tôi là sư tử Hà Đông nó ghen động đến thiên đ́nh. Nên tôi mới lén nó ra ngoài sập báo mua một lượt tới năm tờ có lời rao kết bạn gần xa, trở về nhà tôi bỏ bữa cơm trưa, giả bệnh nằm liệt chiếu, liệt giường, thấy vậy má mới vào săn sóc lo lắng thuốc thang, th́ tôi bảo cứ để cho tôi được nằm yên, rồi tự nhiên bệnh t́nh thuyên giảm.

Có hơn một trăm lời rao kết bạn, từ cô gái xuân xanh mơn mởn, đến goá phụ già nua tóc ngă hai màu. Có cô th́ tuyên bố sẽ cho gặp mặt sau lá thư đầu. C̣n người th́ t́m bạn để chọn chồng, và nếu thành thật sẽ tiến tới hôn nhân. Cuối cùng tôi chọn một nữ sinh và mượn địa chỉ của soạn giả Văn Giai ở số 73 đường Cao Thắng, rồi thức trọn đêm, tôi viết ḍng lá thăm, sau nửa tháng đợi chờ rồi thư lại hồi âm.

Tân nhạc

Rồi từ dạo ấy tới nay, đă hai lần trăng khuyết, mười cánh thơ mang lời yêu tha thiết. Tôi với nàng đă cảm thương nhau dù chưa gặp gỡ lần nào. Nàng hẹn tôi chiều thứ bảy tuần sau, đúng ba giờ ở Thảo Cầm Viên. Để cho tôi dễ nhận ra người đẹp, nàng sẽ mặc chiếc áo dài xanh, tay cầm dĩa Quê Hương có ảnh Văn Hường, c̣n tôi th́ áo trắng quần đen. Nàng căn dặn tôi phải nhớ nằm ḷng, băng đá bên bờ hồ phía đông.

Vọng cổ

Đúng hẹn thứ bảy tuần sau ḷng tôi nôn nao như ngày đầu tiên đi hỏi vợ, nhưng rồi tôi lại lo lại sợ nếu má nó mà hay ra th́ chắc là tôi sẽ bị cạo da ....... đầu. Nghĩ tời đó mà tôi đây càng thêm phát rầu. Nhưng may mắn làm sao bà xă tôi lại về G̣ Công đám giỗ, c̣n một ḿnh ở lại trên này mặc t́nh tôi lả lướt với người yêu. Tôi sẽ đưa nàng vào trong Chợ Lớn ăn cơm, rồi chở thẳng ra bến tàu hừng gió. Ngồi trên xe tôi sẽ hát lên nho nhỏ, cho nàng nghe những điệp khúc tâm t́nh.

Vừa tới nơi tôi đă thấy nàng ngồi trên băng đá, tay cầm dĩa hát, mặc áo dài xanh. Tôi mừng thầm bước lại sau lưng và nhẹ vuốt lên mái tóc nhung của nàng xin lỗi, “V́ kẹt xe nên anh tới trễ, người đẹp có giận anh hông?” Nàng vẫn cúi mặt làm thinh, tôi tưởng nàng hờn dỗi nên nói, “Em ơi, anh đâu có muốn cho em đợi, em chờ.” Bỗng nàng quay lại tống cho tôi một đạp nhào đầu xuống nước, khi ngốc lên tôi nh́n rơ mặt nàng, th́ trời ơi rơ ràng là con vợ của tôi.



Hết.