Tào Tháo Bôn Đào
(Tŕnh Bày: Văn Hường)

Chết rồi, chạy, chạy, bảo vệ cho Tào, bớ chư tướng. Ớ, ứ phen này nó hết cả rồi, hết quân, hết tướng, hết hậu ủng, tiền hô, hết kim bào xa mă. Tất cả đă tiêu tan v́ lửa đỏ, đă ch́m sâu dưới đáy Trường giang, c̣n lại ḿnh Tháo đây vượt suối băng ngàn, về Hứa Đô với cơi ḷng uất hận.

Vọng cổ

Lau lệ đưa mắt nh́n về Tam giang khẩu một dăy Trường giang khói lửa mịt ........ mờ. Ḱa, ḱa, tiếng của quân sĩ Đông Ngô gào thét reo ḥ. Họ đang lùng kiếm một Tào Tháo trốn chui, trốn nhủi, để bắt về nạp cho Chu Công Cẩn mổ mật moi gan. Nhớ đêm qua Tháo c̣n oai vệ trong mảnh chiến bào trước ba quân tinh kỳ phất phới, giờ đây mũ măn không c̣n, chiến bào rách nát, râu ria đă cháy sạch trơn. Nếu soi bóng lại trong gương th́ Tháo cũng không c̣n nh́n ra Tháo nữa.

Xuất thân là một bạch diện thư sinh, Tháo được nổi danh nhờ dẹp loạn Huỳnh Trân của Trương Giác, rồi phá Viên Thiệu, b́nh Viên Thuật, uy danh của Tháo từ đây đựoc vang dội bốn phương trời. Nhưng hỡi ôi, hôm nay Tháo đau, Tháo đớn, Tháo hờn, Tháo nhục, Tháo, Tháo ngậm ngùi. Trăm vạn hùng binh, phân nửa bị thiêu v́ lửa đỏ, phân nửa làm mồi cho cá sấu Trường giang. Nhớ ngày xưa mỗi lần Tháo ca khúc khải hoàng về kinh huyết, Thiên tử c̣n phải ra khỏi hoàng thành nghinh tiếp. Ôi, uy danh cũ v́ thua trận phải phai nhoà, giờ đang đói lả, nắm cơm khô c̣n không có, dám đâu mơ màng mỹ tửu quỳnh hoa.

Hồ quảng

Trước uy thế của đoàn quân bách thắng á, quyết phen này làm cỏ đất Giang a Đông. Trước ba quân ta trảm quyết Ngô Tôn Quyền, bắt Chu Công Cẩn đem về mà trị tội a.

Vọng cổ

Rồi sau đó bắt Nhị Kiều tuyệt sắc đem về đài Đồng tước trên bến sông Chương để cùng Tháo ngày đêm vui hưởng cái xuân ........ già. Chắc chắn Tháo sẽ trẻ đi ba mươi tuổi khi kề cận bên vóc ngọc da ngà. Tháo đă cho trang trí Đồng tước xuân huy hoàng hơn cung của Thiên tử, tuyển chọn hơn ba trăm mỹ nữ đẹp để hầu hạ giai nhân. Nhưng chỉ một ngọn gió đông đă quét sạch cả ước mơ lẫn công tŕnh của Tháo bao năm gầy dựng. Ôi, Đông phong bất dữ Chu lang tiện, Đồng tước xuân thâm toả Nhị Kiều.

Dưới trướng của Tháo có nhiều tay mưu sĩ, thế mà không ai thấu hiểu mưu sâu kế độc của tên Bàng Thống gian hùng. Nó xúi Tháo kết hàng trăm chiến thuyền làm một, để nó dựng hoả công mà đốt cho sạch bách rụi tùng. Vậy mà Tháo nào hay, nào biết, cứ cầm chắc trăm phần trăm thắng trận trong tay, trong một đêm trăng vàng bảng lăng, Tháo cầm ngang ngọn giáo đứng trước mũi thuyền cao hứng ngâm câu, “Minh nguyệt tinh hy, Ô thước Nam phi” để thoả tấc ḷng kiêu hănh. Men rượu đêm vui chưa tan biến th́ Công Cẩn đă dựng hoả công đốt rụi cả chiến thuyền.

Tiếng trống rền loa thét quân reo lẫn tiếng khóc than rền rĩ làm Tháo hồn phi phách tán, nếu không nhờ một cận tướng bồng Tháo chạy đi th́ Tháo đă chết dưới sông sâu. Lọt khỏi trùng vây Tháo mừng hết lớn, nào ngờ chạy tới Hạ B́ bị Trương Phi cướp lương ráo trọi, lẻn về hướng Huê Dung đạo gặp Quan Vân Trường đ̣i xin thủ cấp, may mà Tháo lanh mồm lanh miệng kể lể, nào là tam nhật tiểu yến, thất nhật đại yến, nào là tiết đông lạnh lẽo Tháo dâng tặng chiếc cẩm bào. Quan Vân Trường động ḷng nhân nghĩa làm ngơ cho Tháo thoát cũi sổ lồng. Ôi, ngày xuất chinh tướng như rồng, binh như mảnh hổ, ngày về c̣n lại vài trăm tên quân què quặt làm Tháo bẽ bàng tủi nhục với thế nhân.


Hết.