(Soạn giả: Viễn Châu) (Tŕnh bày: Út Bach Lan)
Khơi than hồng sưởi ấm túp lều tranh. Rồi con hăy xích lại gần đây để nghe mẹ phân trần, Lời giáo huấn trước ngày con xuất giá. Xưa nay của hồi môn họ tặng cho con của họ những vàng với bạc, riêng mẹ gửi gấm cho con những lời khuyên xứng đáng hơn bạc hơn vàng. Vậy con phải làm sao cho rỡ mặt quyên đường. Phàm là con nhà gia giáo, con phải hiểu rành cái câu nội trợ tề gia. Phải biết coi chừng trách cá, nồi cơm, phải khéo léo từng đường kim, mũi chỉ. Ông bà xưa của ḿnh thường nói rằng, “Làm dâu khổ lắm con ơi, vui chẳng dám cười, mà buồn th́ chẳng có dám than.” Khi con về ở bên chồng của con rồi, đi đâu th́ đi cho có nơi, về cho có chỗ, ông bà ḿnh thường nói, “Một tiếng chào cao hơn cỗ.” Phận gái tam tùng xuất giá tùng phu. Khi con được chồng thương yêu, th́ đừng có tự đắc kiêu căng, c̣n nếu như chồng có tệ bạc, th́ con đừng có học theo cái thói vặn nài bẻ ống, bởi sách có câu, “Nếu không chồng th́ đi dọc, đi ngang, có chồng rồi th́ cứ thẳng một đàng mà đi.” Trót sanh ra làm phận nữ nhi, con giữ sao khỏi tiếng thị phi chê cười.
Ngoài xóm giềng phải lui tới viếng thăm. Bà con xa không bằng lối xóm ở gần, Khi tối lửa tắt đèn nên giúp đỡ. Mẹ không bao giờ có thành kiến khắt khe, bởi có câu, “Nhất nam viết hữu, c̣n thập nữ viết vô,” thân phận gái là nữ sanh ngoại tộc. Khi con c̣n bé, con là con của mẹ, lớn khôn rồi, phải về làm dâu, làm vợ của người ta. Nếu con có ḷng muốn trả thảo mẹ cha, hăy ghi nhớ những lời của mẹ dạy, phải giữ kỹ câu công ngôn dung hạnh, và ǵn tṛn câu tứ đức, tam tùng. Sau này, mẹ có nhắm mắt theo ông theo bà rồi, mẹ cũng được ngậm cười nơi chín suối. Mai đây con phải theo chồng, mấy câu giáo huấn mựa đừng đơn sai. |