Hiệp Sĩ Say Giải Nghệ
(Tŕnh bày: Giang Châu)

(Ngâm thơ)

    Hiu hiu gió thổi đầu non,
    Mấy thằng cha uống rượu là con của Ngọc Hoàng.
    Ngọc Hoàng ngự tại đền vàng,
    Thấy con uống rượu hai hàng lụy rơi.
    Tưởng rằng con uống con vui,
    Nào ngờ con uống, con chui vô nhị t́.
(Vọng cổ)

Bởi vậy người ta thường nói uống rượu nhiều th́ hư đời hại nết, việc làm th́ bê bết, bộ đồ ḷng hư chắc chết. C̣n tôi th́ chẳng ghiền gẫm chi hết, chỉ có lai rai để giải muộn tiêu …….. sầu. Ngày 1, ngày 2, ngày 3, không có rượu th́ tôi thấy đau lưng, sổ mũi, nhức đầu. Mấy bà, mấy cô không biết uống rượu nên bày điều chuyện ghét rượu, chứ mấy bả ăn trầu, ăn bánh th́ ai có nói ǵ đâu. Ông bà ta khen đáo khen để, văn chương chữ nghĩa để lại cả chồng, cả chồng, nào là vô tửu bất thành lễ, nam vô tửu như kỳ vô phong, tửu nhập tâm như hổ nhập lâm, c̣n thời đại của ta th́ biểu dương cho nó hết ḿnh. Rượu nếp gọi là nước mắt quê hương, nó c̣n quan trọng hơn mấy v́ vương nên gọi là…là…là... đế.

Chữ nho có dạy rằng, “Chim khôn chọn cây lành mà đậu, c̣n gái khôn lựa mấy thằng chồng nhậu mà nhờ”. Cho nên tôi suy tôn Đỗ Khương là tổ nấu rượu, c̣n Lưu Linh là 1 tay uống rượu xếp ṣng. Nói th́ nhiều, uống chẳng bao nhiêu, sáng nhểu nhểu ít ly, trưa sương sương ít ly, chiều lai rai y lít, nếu có mồi ngon cũng được, không th́ khúc ớt hoặc trái me ḍn cũng đủ nhắm sơ sơ. C̣n nói về nội trợ th́ tôi số dzách 1 cây, nào là canh chua lươn, cá tra chưng tương, ḅ tái dấm, vịt tiết canh, cầy nấu lẩu, ngon chưa? Ví dầu du lịch âm ty, trổ tài nấu nướng th́ Diêm Vương, quỷ sứ, a t́ chắc cũng say sưa.

(Nói lối)

Có 1 lần má tui khuyên bỏ rượu th́ tui căi, chớ má ăn trầu ai mà nói. Ba tui rầy tui nói, ba hút thuốc ai can. Nhưng có 1 bữa nọ nhắc ra càng mắc cỡ, kỷ niệm này làm lỗ mất cái hàm răng.

(Nhạc)

Là 1 hôm tui vui quá, tui ṃ đi ăn đám cưới ở bên nhà bạn ḿnh, no nê. Một chầu ḿnh thấy chưa vừa làm thêm, rượu này ngon, rượu này ngon quá xin mời hai chú, bạn ḿnh chơi líp, xin đừng từ chối. Đụng trận này tranh hơn, thấp cao. Đế Long An đụng bia Sài G̣n, tửu phùng tri kỷ không cần mồi, rót cho đầy hè uống.

(Vọng cổ)

Khi ra về Thiên Lôi bổ 1 cái rầm, trời ơi máu, máu ra nhiều như 1 dĩa tiết canh, mặt xanh mét như ḅ tái dấm, c̣n ba sườn như ai chặt khúc nấu cari. Đến đây th́ trời tối đen thăm thẳm, tai chỉ c̣n nghe tiếng thần men lâm ly thốt lên 1 tiếng kêu ………. trời. Rượu chẳng bổ tim gan mà bổ nhằm góc cây, nên hàm răng đi du lịch, c̣n lỗ mũi ăn trầu. Chứ hỏng phải Thiên Lôi đâu, v́ thằng chả đâu dám xuống đây nữa. Mới tháng trước chả lè phè định xuống đánh tôi, tôi hối lộ cho 1 chầu thịt cầy say mẹp, nên về trển rớt cái lưỡi tầm sét hồi nào hỏng có hay, bị Ngọc Hoàng và các tiên lôi ra phê b́nh kiểm điểm. Tội nghiệp giả buồn, gởi thơ xuống tôi nói rằng: “Bạn ơi, rượu vào ắt phải lời ra, lời ra th́ ít, mà bị bà con la th́ nhiều.

Có 1 bữa nọ, tôi và thằng bạn bỏ cơ quan đi uống rượu từ sáng cho tới tối thui, rượu vào tay chân tui nó ngứa ngáy, nên đập nát quán bà Ba Lít, hân hạnh được Công An mời đi. Bỗng lệ tui rơi rớt lâm ly như Chúc Anh Đài nơi Nam Sơn tiểu lộ, nghĩ đời ḿnh chắc như vịt hấp chao, bị xào nấu có ớt hành tỏi mỡ. Nhưng khi về đồn được giảng moran, làm bản tự kiểm bỏ thói say sưa, c̣n nghe đâu thằng bạn của tôi bị toi mạng ở nhà thương, bác sĩ nói ruột của nó bị rượu đốt cháy tiêu không cứu nổi, ví như thịt cầy thui ở trên lứa ngọn vàng tươi, trời! Lỗi lầm làm lính lưu linh, lúng ḷng, lẹo lưỡi, lại luôn lỡ lời. Từ rày bỏ thói ăn chơi, tôi đi làm lại cuộc đời con trai, giă từ nghề hiệp sĩ say, hôm nay tôi bỏ rượu là ngày đáng yêu.



Hết.